Với tôi, được làm nghề là một điều rất hạnh phúc. Hỏi tôi về một danh xưng như: NSƯT, NSND thì thật lòng, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Tôi sống với nghề, trân trọng nghề và được khán giả yêu mến thì đó là sự công nhận lớn nhất.
Nghệ sĩ Đào Anh Tuấn chưa từng nghĩ đến một danh xưng trong suốt quá trình hoạt động nghệ thuật
Không cố gắng chọn vai diễn để đời
Tôi xuất phát điểm là một diễn viên kịch. Trước đó vào năm 1976, tôi thi vào trường Nghệ thuật Sân khấu 2 khóa 1 để theo đuổi niềm đam mê của mình. Bốn năm, tôi học ra trường và được về làm việc tại đoàn kịch Cửu Long Giang. Lúc đó, cảm giác của tôi rất khó tả, nó giống như việc mình trúng độc đắc vậy. Thời đó, tôi được ở lại thành phố làm việc là một sự may mắn. Nó còn minh chứng cho việc bản thân được công nhận thành tích học tập và là một diễn viên trẻ có tiềm năng.
Ngày đó, mỗi diễn viên trẻ thường có một câu nói vẫn hay rỉ tai nhau là “học tài thi lý lịch”. Vậy nên, tôi được vào môi trường mình yêu thích đó là một điều ngoài sức tưởng tượng. Gần 40 năm làm việc với nhà hát, tôi nghĩ đó là trách nhiệm cho dù ngoài xã hội có nhiều điều kiện để tiến thân hơn. Và sau đó, cơ duyên đã đưa tôi đến với diễn xuất thông qua một bộ phim truyền hình dài tập - Dù gió có thổi. Lúc đó, đoàn phim cần một diễn viên nói giọng “Bắc Sài Gòn”. Tôi thi thử vai xem sao, ai ngờ may mắn trúng vai. Từ đó, sự nghiệp của tôi bắt đầu gắn liền với những bộ phim truyền hình.
Nam nghệ sĩ này (áo hồng) có không ít vai diễn ghi dấu trong lòng khán giả ở HTV
Trong tất cả vai diễn, vai diễn nào tôi cũng yêu thích cả. Vì tôi cho rằng, nghệ sĩ phải biết quý trọng công sức của mình, dù đó chỉ là những phân đoạn ngắn trên màn ảnh nhỏ. Cho nên, tôi luôn quan niệm: không chọn cho mình vai diễn nào để đời cả.
Tuy nhiên, có nhiều vai diễn tôi không thể nào quên. Đó là chú Mẫn trong Dù gió có thổi, đại ca Ba Dẫu trong Vật chứng mong manh, Ba Lâm trong Hoàng hôn dịu dàng, thầy Quyền trong Gia đình là số 1 - phần 1… Đây là những bộ phim phát sóng trên HTV và được rất nhiều khán giả yêu mến.
Trong diễn xuất, tôi được khán giả đánh giá là một diễn viên có nét diễn duyên dáng, hài hước, nhưng không ít lần tôi được đạo diễn chọn vào những vai diễn nội tâm. Có người hỏi rằng, diễn thể loại vai nào khó hơn? Với tôi mà nói, vai nào cũng khó cả, và khó nhất là thể hiện chất đời trong vai diễn mà mình được đạo diễn giao cho. Không phải chúng ta thấy những vai diễn “mua vui”, chọc cười khán giả là những vai diễn dễ. Khán giả ngày một khó tính, chọc cười cũng cần sự đầu tư, sáng tạo và hơn hết là phải có bài học đi kèm cùng tiếng cười.
Gia đình là số 1 là bộ phim để lại nhiều ấn tượng cho khán giả của HTV
Mới đây, tôi có tham gia vào phim Gia đình là số một - phần 2 với một vai diễn Đỗ Tú Tài khó tính, nghiêm khắc. Đây cũng là một tuyến nhân vật màu sắc trong sự nghiệp diễn xuất của tôi. Khi tham gia phim, tôi không gặp bất kỳ khó khăn nào cả. Chỉ có một cái khó duy nhất đối với mình là cố gắng né cách diễn kịch.
Gia đình là số 1 có độ dài cả trăm tập, khán giả theo dõi hết bộ phim mà không chán nhân vật của mình là điều không phải diễn viên nào cũng làm được. Có những phân đoạn tôi phải đá cầu mây thật vất vả, quay xong phải nghỉ 3 - 4 ngày vì “rêm” hết chân tay. Để vào vai diễn này, tôi phải luyện tập rất nhiều, diễn xuất không gây khó khăn, nhưng mình phải vận động, dùng sức khá nhiều dẫn đến đôi lúc bị mệt mỏi. Sau khi phim phát sóng, vai diễn của tôi nhận được nhiều sự quan tâm của khán giả. Tôi thấy vui vì điều này.
Vai chính hay phụ đều cần có sự hứng thú
Trong suốt quãng thời gian theo nghề diễn xuất, tôi được xem là diễn viên quen mặt với khán giả HTV, nhưng hầu như những vai diễn của tôi đều thuộc tuyến phụ. Vì vậy, nhiều người hỏi tôi rằng, bản thân có thấy buồn vì điều này không? Tại sao tôi phải buồn và cảm thấy áp lực. Với tôi, vai chính hay phụ không quan trọng, điều quan trọng là sự hứng thú trong từng vai diễn.
Với nam nghệ sĩ, vai chính hay phụ đều không quan trọng
Có những vai diễn phụ nhưng nhân vật đó có câu chuyện, khán giả vẫn nhớ đến và yêu mến. Chính vì vậy, tôi thấy, mỗi vai diễn trong phim được sinh ra đều đóng cho mình những vai trò khác nhau, không thể thiếu. Có thể vai chính sẽ được chú ý hơn, nhưng thử hỏi không có vai phụ làm nổi bật vai chính thì liệu bộ phim có thành công hay không?
Ngẫm lại sự nghiệp diễn xuất của mình, câu hỏi tôi nhận được nhiều ở khán giả là Đào Anh Tuấn là người gốc Bắc, nhưng nét diễn và tính cách của tôi hoàn toàn mang tính phóng khoáng, hào sảng của người miền Nam. Tôi đã học điều này từ đâu?
Điều này đơn giản lắm, tôi sinh ra và lớn lên ở TP. Hồ Chí Minh nên tiếp cận văn hóa của người miền Nam rất nhiều. Dần dà tôi quen thuộc với lối sống, cách ứng xử của người Nam. Nhưng một điều đặc biệt, từ nhỏ, tôi lại được học ở một trường có rất nhiều bạn bè gốc Bắc, nên tôi lại có dịp giao thoa văn hóa với cả hai vùng miền. Chính vì thế, nét diễn của tôi cũng có phần đa dạng, ở vùng nào, tôi cũng có thể làm tốt.
Được sống với nghề là niềm hạnh phúc của nghệ sĩ Đào Anh Tuấn
Suốt một thời gian dài làm diễn viên, nếu nói về trăn trở hiện tại của bản thân, tôi thấy rằng: Bây giờ thấy làm nghệ sĩ dễ quá. Để trở thành một nghệ sĩ, năng khiếu chiếm hết 95%, còn 5% còn lại là yếu tố may mắn. Tôi không có sự đánh đồng trong này, nhưng tôi vẫn thích những cái gì cũng cần có sự rèn luyện, đào tạo bài bản. Tôi nghĩ, có như vậy thì chất lượng phim ảnh mới ngày một phát triển.
Với tôi, được làm nghề là một điều rất hạnh phúc. Hỏi tôi về một danh xưng như: NSƯT, NSND thì thật lòng, tôi chưa bao giờ nghĩ đền điều này. Tôi sống với nghề, trân trọng nghề và được khán giả yêu mến thì đó là sự công nhận lớn nhất.
Sắp tới, tôi cũng có một vài dự án phim ảnh, điển hình là vai diễn trong Gạo nếp gạo tẻ - phần 2. Đây là vai diễn hoàn toàn khác xa với những gì mà tôi đã thể hiện ở phần 1. Tôi hy vọng rằng, khán giả sẽ đón nhận và yêu mến phần 2 như đã từng dành tình cảm cho phần đầu tiên.
Nghệ sĩ Đào Anh Tuấn (Tiểu Di ghi)