Có một tựa đề bài báo từng làm anh lay động, những ký ức ngọt ngào nhưng cũng kết tinh từ mọi nỗi truân chuyên luôn ùa về trên mỗi quãng đường anh bước, mỗi khi anh trở lại hay những lần dấn bước cao hơn.
Hãy giữ vững niềm tin với cuộc đời này! Có cơn gió nào thoáng qua làm rơi lớt phớt những cánh hoa phượng xuống vai anh như ngày ấy phượng rụng đầy sân trường thời thanh xuân nhưng nghe sao xót xa đến vậy, bởi vừa đúng lúc anh tính giã từ tuổi học trò mà chưa kịp thi tốt nghiệp.
Khi biến cố ập xuống gia đình vào ngày chàng trai mười tám hừng hực ước mơ và khát vọng… khi cha bị lừa rồi phá sản, bị bắt và mẹ bỏ đi. Khi những điều tiếng vây quanh chàng trai mới lớn chưa thể định hướng được ngã tư ngã năm cuộc đời sao quá phức tạp và hư vô. Nét hồn nhiên đã mất sau lời xì xầm của bạn bè, sau ánh mắt lẩn tránh của cô bạn gái thân, nụ cười còn đâu khi anh ở lại chơ vơ giữa căn nhà vô hồn khô khốc. Nếu không còn người bà đau yếu chắc anh đã sớm bỏ đi, nhưng ắt hẳn lúc ấy anh không đi để lòng khao khát vươn cao tựa cánh chim bằng giống bây giờ… có lẽ anh sẽ gục xuống ở một nơi nào đó hiu hắt lẫn tối tăm như những cánh rừng già âm u và xa cách.
Hãy giữ vững niềm tin với cuộc đời này! Anh đã đọc được dòng chữ ấy trên tờ báo gói mẩu bánh mì khi ngồi trên chiếc ghế chênh vênh trong một quán cóc lề đường bên ánh đèn vàng liu hiu của xóm nhỏ. Trời mưa rơi còn đọng lại những vũng nước xíu xiu nhưng tự nhiên chẳng hiểu sao anh bỗng thấy chúng mênh mang và đơn độc đến vậy! Cũng như anh, cô quạnh giữa thành phố đông người, tìm đâu một sự sẻ chia nữa là đồng cảm. Vậy mà dòng chữ đập vào anh tạo một cú hích làm anh tỉnh lại, đó là bài báo của một cô gái không còn một cánh tay và nhan sắc bị tàn phai bởi những vết khâu dài bên gò má vì tai nạn xe cộ nhưng đã đứng dậy trở thành nhà văn, nhà tâm lý học đi truyền cảm xúc cho biết bao người bằng ngòi viết với những buổi thuyết trình lôi cuốn và chân tình. Anh đã giật mình thức tỉnh, đã dần đứng lên, đã vượt qua mọi dư luận, mọi đàm tiếu khi ngày ngày theo dõi tin tức và bài viết đầy lạc quan yêu đời trộn lẫn khát vọng sống cùng cống hiến của cô. Anh còn có lần thử tìm đến nhà cô, nhìn cô mở khóa nhà hay loay hoay với túi sách dày cộp bằng một tay với nụ cười thường trực trên môi. Nụ cười ấy làm khuôn mặt cô gái sáng bừng lên bất chấp bao vết sẹo dài trên má. Anh đăng ký tham dự tất cả những buổi thuyết trình của cô nhưng chưa bao giờ trực tiếp làm quen hay hỏi thăm. Anh cứ lặng thầm như thế vượt qua nỗi đau, và có lẽ cô gái mạnh mẽ ấy chẳng bao giờ biết được chính cô đã cứu được một cuộc đời.
Hãy giữ vững niềm tin với cuộc đời này! Cánh cửa mới sẽ mở ra, khi cánh cửa cũ vừa khép lại. Anh đã chọn nghề báo để đi tiếp trong cuộc hành trình dài dằng dặc phía trước. Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, sau cái buổi chiều loang loáng nước, sau ánh đèn vàng và dòng chữ của cô gái mà anh suốt đời nhớ như in. Giờ đây, anh lại là người truyền đi tư tưởng ấy: hãy giữ vững niềm tin với cuộc đời này!, khi người làm báo trên đường đời có biết bao lần vấp ngã, có bao lần đứng dậy, có bao lần hy sinh nhưng ắt sẽ ngập tràn hạnh phúc bởi nụ cười tin tưởng của người đọc, của bạn bè. Ngòi bút trên trang giấy thật hào sảng và mạnh mẽ nhờ những đóa hoa trao tặng từ sâu thẳm trong tim độc giả - cũng như anh ngày mười tám tuổi, để mãi sau này anh mới hiểu cú ngã ấy, biến cố ấy trong đời không thể làm anh gục xuống mà chỉ khiến anh vươn lên mạnh mẽ hơn. Có hạt mầm nào không nảy lên từ đau đớn, có cầu vồng nào không hiển hiện sau cơn mưa. Cuộc sống đến như một dải lụa nhiều màu ai vừa thắt lên ngọn cây trước cửa nhà phấp phới bay theo gió. Bạn chọn màu nào, cuộc sống sẽ ban cho bạn màu đấy tất nhiên mọi thứ không bao giờ quá dễ dàng, bởi cái bạn chọn có lúc đánh đổi bởi bao cuộc đấu tranh vất vả lẫn hy sinh, có lúc đổi cả tuổi thanh xuân dang dở và hạnh phúc chỉ đến khi tóc đã ngả màu sương.
Đôi khi, những ngọt ngào của cuộc sống lại đến vào những lúc bất ngờ nhất như thế! Những lay động nhỏ bé trong cuộc đời lại nâng cánh cho bao ước mơ to lớn, sửa chữa mọi lỗi lầm tưởng không thể xóa nhòa. Những giản dị, những yêu thương, những chan chứa và ăm ắp tình là điều người cầm bút trân trọng nhất trong suốt cuộc hành trình kiếm tìm cuộc đời - cuộc kiếm tìm trên các chuyến tàu đầy phong ba bão táp, sau bao cánh buồm bạc phơ rách toạc vì giông gió, nắng hanh nhưng lại luôn là những con tàu hãnh tiến nhất với người thuyền trưởng luôn vươn ngực trẻ băng băng hướng về phía mặt trời…
Ngân Giang